 |
(Tiếp theo)
Trò chơi thi đua Đá banh
Đầu tiên là trò đá banh, nhà mình thích nhất là trò này. Luật chơi là một đội chia làm 2 nhóm và trong mỗi nhóm sẽ cột tay nhau lại bằng một sợi dây và 2 đội sẽ thi đấu với nhau làm sao để đá vào khung thành. Khung thành là cái ghế nhựa 4 chân và bóng vào giữa 4 chân là vô khung thành. Nhà Dan và Benjamin đá trước, chiến thuật của 2 đội này là như nhau. Mỗi đội gồm có 2 nam chia cho 2 nhóm trong đội của mình. Sau 2 hiệp đấu thì chưa có bàn thắng nào được ghi nên phân thắng bại bằng loạt sút luân lưu. Nhưng lưu ý là chỉ cho con gái đá chứ con trai không được đá. Nhà Benjamin lần này đành chịu thua vì nghe đồn bên nhà Dan có “Cầu thủ chuyên nghiệp”.
Tới trận nhà mình và Lêvi, sau khi “Ngâm kiú” kỹ chiến thuật của 2 đội trước thì đội mình quyết định không dùng chiến thuật như của 2 đội kia. Thay vào đó nhà mình có 2 nam thì không chia ra mà cho 2 nam này vào một nhóm và nhóm này sẽ là nhóm tiền đạo, trong nhóm này có 1 nữ nên chọn nàng Nhàng vào vì Nhàng nhanh nhẹn nhất trong mấy chị em. Thế là mọi sức mạnh tập chung cho tiền tuyến còn nhóm còn lại là nhóm hậu vệ. Nhóm hậu vệ chỉ cần đứng yên ở đấy...ăn rồi coi khung thành còn ghi bàn là nhiệm vụ của nhóm tiền đạo. Đội Lêvi thì chiến thuật như 2 đội trước, 2 nam cho vào 2 nhóm như vậy đội này chơi với chiến thuật vừa tấn công vừa phòng thủ còn nhà mình là đội hình tấn công. Chiến thuật nào cũng có ưu điểm riêng nên chẳng biết “Mèo nào ăn mỉu nào”, nhưng lần này nhà mình may mắn hơn rồi. Do nhóm tiền đạo rất mạnh nên kiểm soát bóng rất tốt, lấn áp được đối thủ nên trong hiệp 1 nhà mình đã ghi được bàn thắng rồi. Thời gian thi đấu của mỗi hiệp chỉ vài phút, nhà Lêvi dù có những cơ hội ăn bàn nhưng tiếc là may mắn đã không mỉm cười.
Tiếp theo là tranh “Huy chương đồng” của nhà Lêvi và Benjamin bằng loạt sút luân lưu, Lêvi đã thắng trong lượt đá này. Mình mải suy nghĩ về trận chung kết nên không theo dõi trực tiếp được trận này nên đành coi lại tường thuật gián tiếp trên…HTV7 sau vậy. Còn nhà mình và Dan vô trận chung kết tranh “Huy chương vàng” cũng bằng loạt sút luân lưu. Lần 1 nhà Dan sút trật, theo quan sát nhận thấy sút bằng mũi chân thì đường bóng dễ lệch nên nhắc nhỏ các nàng nhà mình là sút bằng lòng bàn chân hoặc lấy gót chân đẩy bóng thì xác xuất bóng theo 1 đường thẳng rất cao. Nàng Nhàng sút đầu tiên, đường banh chuẩn không cần chỉnh luôn nhưng khổ nỗi là sút nhẹ nên banh dừng lại ngay mép khung thành. Tiếc đứt ruột luôn. Lần 2 nhà Dan lại trật tiếp, lần này út Linh nhà mình sút, trông con nhỏ thế mà siêu. Nhỏ đá banh vào khung thành ngọt như mía lùi. Cả nhà nhảy cẫng lên vì sung sướng, rinh chức vô địch rồi vì sút lần 3 cũng là lần cuối cùng thì nhà Dan cũng bị hụt. Cả nhà cười hết cỡ nâng cao…quả bóng vô địch chụp hình cùng bình luận viên – Đăng Vinh và trọng tài – Hải Mầm. Tiếc là không thấy báo Tuổi Trẻ, Thanh Niên gì đó tới chụp hình hay phỏng vấn. Buồn mất 5 giây.
Thi xếp dưa hấu
Yêu cầu là làm thế nào thì làm phải ăn hết dưa và lấy vỏ và hạt xếp thành một đường thẳng không được có khe hở. Các nhà ăn vô tội vạ, nhà mình thì tội nghiệp nhất là cậu Trường phải ăn nhiều nhất mà ăn thì ăn nhanh, ăn vội, ăn dưa trộn cả…cát vì vừa ăn vừa xếp nên bùn cát tèm lem. Chị Hồ “Nhà Giuse” chẳng những không thương lại còn nói vo ve bên tai: “Nhung ơi, nhìn em ăn ghê quá!” (huhu em có muốn vậy đâu). Nhà Benjamin với lợi thế đông người nên xếp được dài nhất. Mấy nàng hò hét om sòm luôn. Nói chung là một bữa ăn nhớ đời, ăn xong mà tưởng như sẽ ớn dưa hấu tới già luôn. Lúc đó tưởng tượng nếu tên nào mang dưa 2 tay cung kính mời ăn nữa thì...thật không dám tưởng tượng tiếp.
Thi đi ván gỗ
Cuộc thi này thì cả nhà phải cho chân trên một miếng ván gỗ và làm sao phải cho cả đội đi nhanh về đích nhất. Không khó nhưng cần phải có sự phối hợp đồng đều giữa các thành viên thì mới đi nhanh được, ngược lại chỉ cần cả nhà nhấc chân mà 1 thành viên không nhấc thì cũng không đi được mà có khi còn ngã chúi nữa. Nhà Benjamin đi đầu tiên với thời gian là 1phút 50. Nhà mình đi thứ 2 với thời gian là 1 phút 56. Nhà Lêvi có lẽ đã theo dõi 2 đội trước nên tìm ra được chiến thuật tốt hơn nên mất hơn 1 phút xíu. Nhà Dan lần này đi cuối cùng nhưng lại xuất sắc nhất với thời gian chưa tới 1 phút. Nhà Dan hoàn toàn xứng đáng là đội chiến thắng vì họ đi quá đều, quá đẹp và rất nhanh nữa.
Cướp cờ
Trò chơi này là trò chơi với nhiều trục trặc trong luật chơi, nàng Tâm Anh phải thay đổi luật mấy lần. Chạy và chạy và đuổi và đuổi. Nhà mình hiểu sai luật nên chiến thuật sai bét kết quả là trong khi nhà khác cứ cộng điểm tèn tèn thì nhà mình cứ bị trừ điểm liên tục. Nói chung trò này te tua luôn. Nhà Lêvi thì lần này tỏa sáng rực rỡ, nhà đó cướp cờ quá siêu, phản xạ rất nhanh nhẹn và nhạy cảm. Bravo!
Cho bóng vào bát
Sau trò cướp cờ thì nhà mình anh em như quả bóng xì hơi ấy nhưng may mắn là tới trò chơi này thì “Gió đổi chiều”. Trò chơi này mọi người cần cho chân vào bao bố và nhảy theo một đường hình chữ S lên lấy bóng và khom người ném vào cái chén nhỏ xíu. Bóng cứ nảy ra ngoài hoài nhưng lần này nhà mình đã cho được nhiều bóng vào bát nhất. Mấy nhà kia cũng rất xuất sắc, số bóng suýt soát nhau luôn.
Ghép hình
Chiến thắng và chiến bại hình như chúng là bạn của nhau, đi với nhau như hình với bóng ấy. Vừa chiến thắng vẻ vang thì lần này nhà mình lại đội sổ với màn ghép hình này. Trò này cũng ngộ lắm vì muốn ghép được hình hoàn chỉnh thì cần phải đi gom những mảnh ghép đang nằm rải rác ở các nhà kia nên trong luật cho phép cả hành vi như “Cướp, giật” miễn sao lấy được đủ mảnh ghép của hình là được. Thấy tên nào vô nhà mình là ánh mắt cảnh giác cao độ vì không biết nó là bạn hay thù nữa. Nhưng cuối cùng thì thật tự hào và hãnh diện vì những người con Giacop này. Cho dù được phép dùng “Bạo lực” nhưng không một người con nào trong 4 người con vì vinh quang, chiến thắng mà chà đạp, cướp bóc của anh em mình. Họ cùng nhau trao đổi những mảnh ghép trong hòa bình và tôn trọng lẫn nhau. Ai giúp được anh em mình mảnh ghép nào là giúp một cách...Vô tư như củ Từ vậy. Chỉ có điều người thu thập nhanh hay chậm quyết định nhà nào là nhà chiến thắng thôi. Nhà mình chậm nhất còn nhà nào ghép được nhanh nhất thì không rõ vì không thấy công bố nhưng điều ấy không quan trọng nữa vì anh em chúng ta dù chỉ là một trò chơi nhưng chúng ta đã chơi đúng với tinh thần Chung sống - Trong yêu thương – Trong Giêsu. Mình tin rằng Cha trên trời vui và tự hào về chúng mình lắm.
Tóm lại sau trò ghép hình này là kết thúc trò chơi thi đua. Kết quả thật hoàn hảo, tất cả 4 nhà đều có một trò là người chiến thắng. Dan - đi ván, Lêvi - cướp cờ, Benjamin – xếp dưa, Ruben – đá banh, ném bóng. Nhà mình tuy thắng 2 lần nhưng bét cũng tới 3 lần nên coi như…huề cả làng. Y như có bàn tay Chúa sắp đặt, niềm vui chia sẻ cho tất cả anh em chúng mình, 4 nhà đúng là mỗi nhà một điểm mạnh, yếu khác nhau nhưng đều “Người tám lạng, kẻ nửa cân”. Kết quả không thể tuyệt hơn.
Trò chơi lớn
Đầu tiên là mật thư Morse, Trường nhà mình nghe rất Pro nên giải ngay ra được. Ra tới cổng trại lại một mật thư khó xơi nữa anh Thắng và Trường lo giải mật thư còn các nàng lo dọn hành lý lên đường. Lần này phải mang tất tần tật theo nên lỉnh kỉnh bao nhiêu là nồi niêu xong chảo. Theo dấu đường tới trạm đầu tiên, nàng Tâm Anh đợi sẵn ở đó. Trạm này vô vàn yêu sách, đầu tiên là mồi 3 bếp lửa để nấu cơm, canh, đồ ăn, rồi trèo lên thang treo mấy cọng dây thun và lấy hơi nước vào bọc linon. Cũng may giải được mật thư nhanh nên có nhiều thời gian hơn 3 nhà kia. Mỗi người mỗi việc, nhanh gọn và chính xác. Nghe có vẻ vô lý, tuy mấy việc này có vật vả thật nhưng khó khăn và vất vả nhất là lúc…ăn. Bởi vì ăn hết 2 nồi cơm và đồ ăn mà chỉ trong có…10phút! Ăn mà cứ như đang “Chạy giặc”, khung cảnh xung quanh cũng y như “Thời chiến”. Đồng thời không khí lúc đó thật kì lạ, hình như mình đang ở một thế giới khác, một thời gian khác. Nơi ấy là một bụi tre rất lớn trên nền đất cát bạc màu – Một hình ảnh rất Việt Nam. Dưới gốc tre các gia đình đang lao xao nấu cơm, nhặt rau, những người con trai nhóm bếp, những người con gái vo gạo, nhặt rau bên bếp lửa đỏ rực, khói bay nghi ngút vướng vào những lá tre xanh đang rung rinh trước gió. Đẹp lạ lùng. Một không khí hoàn toàn xa lạ với cuộc sống hiện đại này. Hình như chúng mình đang rơi vào “Lỗ hổng thời gian” tới một vùng đất thật yên ả, thanh bình của làng quê Việt Nam trong quá khứ xa xăm. Nơi ấy con người sống chan hòa với thiên nhiên thật đơn sơ và giản dị. Mọi người không nấu cơm bằng nồi cơm điện, không nấu canh và chiên trứng bằng bếp ga mà là những bếp lửa đun bằng cành tre khô. Mọi người cũng không ăn cơm trong một phòng quạt bay vù vù mà là nơi bụi tre với gió trời thanh thoát, các thành viên ăn cơm không theo kiểu mỗi người một tô ôm ra một chỗ vừa ăn vừa coi phim mà họ ăn cùng nhau trên những mảnh linon trải vội, họ vừa ăn vừa cười nói vui vẻ với nhau. Một câu chuyện cổ tích có thật giữa lòng Sài Gòn: Ngày nảy ngày nay có 4 gia đình sống quây quần bên nhau thật hạnh phúc, họ vui chơi cùng nhau, họ cười, họ nói, họ làm, họ nấu và ăn cơm bên bụi tre, họ đơn sơ và giản dị…
Trạm kế tiếp suýt nữa thì đi lạc vì có lẽ mấy huynh bên “Nhà Giuse” đã vô tình một cách…cố ý treo các sợi dây làm dấu đường cứ na ná nhau nên chẳng biết dây nào là màu dây chỉ đường nữa. Các dấu đường cứ loạn cả lên. Lần này nhà mình nhà Benjamin đi song song với nhau, 2 nhà cùng tìm đường nên cũng tới được trạm kế tiếp nhanh chóng.
Trạm kế tiếp là trạm mà anh em 2 nhà mình phải lội qua sông để nhận Mana, nhận Mana từ tay chị Hồ thì nhẹ nhàng nhưng tới trạm của Hải Mầm nhận trứng chim cút thì…khùng luôn. 2 nhà mình phải chui qua mạng nhện mà qua thì không được chạm vào tơ nhện, kết quả là cả đội đi hoài không qua được. Dan và Lêvi một lúc sau cũng tìm được tới trạm. 4 nhà mình xì xụp, bì bõm dưới bùn đất hơn 1 tiếng mà không qua được. Nản và nản và mệt muốn xỉu. Cuối cùng thì mới tìm ra được chiến thuật thích hợp thì mới qua được. Đây là trạm chuối củ nhất nhưng mang tình đồng đội cao nhất vì lúc đầu hầu như đội nào đội ấy mạnh người nào người ấy chui qua nên chạm dây hết cả. Sau cùng thì mới phát hiện ra là cần phải khiêng thành viên của mình qua với một sự khéo léo và cẩn thận cao. Chỉ có 2 người được chạm dây nên những người này không cần chui qua và tất nhiên chọn con trai vì thân hình lớn nhất còn con gái mảnh mai thì khiêng qua. Mà vấn đề là con gái nhà người ta “Chạm tay xíu đã đỏ mặt” nhưng tới lúc này phải hy sinh quá chừng chừng vì chi tộc. Cụ tỷ là phải nằm hơ hơ ra cho cả đám khiêng lên cao trước tam quân rồi để mọi người chạm chỗ này, chỉnh chỗ kia điều chỉnh cơ thể thì mới có thể lọt qua được. Có pha người khiêng lên cả mét rưỡi mà áo nàng kéo lên có...hơn gang tay híc. Đúng là...những người phụ nữ Việt Nam đích thực, luôn luôn hy sinh vì gia đình. Xin…nghiêng mình trước các chị em.
Nhà mình sau nhà Lêvi và Benjamin hơn 10 phút. Phen này có lẽ phải lắp Môtơ vào chạy mới đuổi được 2 nhà kia quá. Cũng may là mật thư này mình biết giải nên mấy anh em nhà mình chụm đầu vào giải nhoáng cái là xong. Giải xong là 3 chân 4 cẳng chạy về trạm tiếp, trạm này có cái tên thật khó nhớ và lần này thì Thần Vinh canh trạm và thần ấy quay mình như chong chóng rồi kết luận ra cổng xếp hàng vào. Vì hồi nãy không vào bằng cổng. Nhà Lêvi nhanh nhất đang đứng ở cổng rồi còn 2 nhà kia còn đang loay hoay giải mật thư. Đúng lúc ấy trời mưa nặng hạt nhưng còn lưa thưa. Còn 2 trạm nữa mới kết thúc trò chơi lớn nhưng đành phải dừng lại. Anh em về sân tập hợp thực hiện phương án B. Khi trời đổ mưa, không buồn cũng chẳng lo “Bể show” vì mình xác tín rằng những cái gì mình không thể thay đổi được thì đó là ý Chúa, mà ý Chúa dù có ngược với ý mình đi nữa thì nếu mình vui vẻ đón nhận thì nhất định sẽ có bình an, niềm vui và hạnh phúc. Tin lắm.
Mưa!!!
Cơn mưa đúng là cơn mưa vàng, là khoảnh khắc huy hoàng thứ 2 của kì trại sau màn lửa trại. Hôm trước là lửa, hôm nay là nước. Nước và lửa – thật kì diệu. Anh em càng mưa càng sung, chơi trò chơi dịch chuyển bóng phải dùng miệng lấy bóng cho lên giữa 2 cái cây dài rồi lết mấy chục mét mang bóng tới đích sao cho thật nhiều bóng, nhanh và không rơi dọc đừơng. Không khí sôi động và bùng nổ thật sự. Lúc ấy mới thấm thía câu nói: “Giới trẻ sức Trâu Bò. Anh Hải hào hứng chạy theo chụp những khoảnh khắc tuyệt vời. Một kỉ niệm thật khó quên!
Sau trò chơi này là màn mini vũ “Vũ điệu cầu mưa”. Cả nhà múa những vũ điệu có thể gọi là hoang dã và...ma ma như thổ dân da đỏ trên tivi ấy. Cuối cùng thì anh em nằm sóng xoài ra đất múa quằn quại luôn. Kết thúc là màn ném đất cát vào nhau. Như những đứa trẻ không phân biệt tuổi tác, tính cách, địa vị lao vào nhau trát đất, rượt đuổi, chạy rối rít rồi la hét inh ỏi, tóm được ai là lôi xềnh xệch trên đất. Đủ mọi âm thanh, hình ảnh trộn lẫn trong mưa. Khung cảnh như một huyền thoại, 1 bứa tranh trong một miền cổ tích. Những đứa trẻ của Chúa đang nô đùa. Đẹp nao lòng. Những tấm thân đầy bùn đất tung tăng trong mưa sao lại có thể đẹp tới vậy?
Có ai định nghĩa được hạnh phúc không? Chẳng biết. Chẳng quan tâm. Hạnh phúc là đây và đây là hạnh phúc. Sống động và xúc động. Anh em thật sự là anh em của nhau rồi. Lặng nhìn mọi người nô đùa, ngước mắt nhìn lên trời mình tin với niềm tin tuyệt đối rằng Cha trên trời đang khóc. Những giọt nước mưa này là nước mắt của Cha. Cha vui đến rơi nước mắt khi thấy anh em mình vui vẻ chan hòa bên nhau như thế này. “Cha ơi, Cha vui lắm phải không Cha?”. Con tin Cha rất vui. Con cũng hiểu cơn mưa này là món quà Cha dành cho anh chị em chúng con, không có cơn mưa này có lẽ niềm vui của chúng con cũng không được trọn vẹn. Cha. Cảm ơn Cha lắm Cha ơi.
Ông thầy, nàng sis
Trời mưa lớn, mặt sân lầy lội. Anh em vẫn đang say sưa sát phạt nhau khí thế trên sân. Chị Ngân mang bắp và trái cây “Nạp pin” cho mọi người. Kẻ ham ăn thì ăn, số còn lại thì ham chơi thì vẫn tiếp tục chơi. Có ai tưởng tượng được cảnh này không nhỉ? Giữa khung cảnh trời mưa tầm tã, mặt sân lầy lội mình lại xách bắp ra giữa sân ngồi vừa ăn vừa theo dõi “Trận đấu” của đội quân bùn đất. Mặt mũi lấm lem, tay chân và quần áo bê bết đất nhưng vẫn ăn hồn nhiên. Nói chung là cảm giác sung sướng hơn cả…coi trực tiếp chung kết World Cup trên sân vận động. Ngồi một lúc thì anh Thắng cũng lại ngồi với mình, đang vui vẻ ngất trời thì bỗng dưng nghe tiếng anh Hải toe toe trên loa: “Alo alo một cảnh tượng có 1 0 2 đang diển ra trên sân, xin mọi người hướng ánh mắt tới gần đống lửa hôm qua, có một thầy và một…xơ (ám chỉ mình) đang ngồi ăn bắp..”. Đau khổ. Đúng là…oan Thị Màu. Chẳng hiểu sao cả nhà mình từ trên xuống dưới, từ lớn tới nhỏ tối ngày gọi mình là Xơ. Mà mình lại đang ở cái tuổi “Cập kênh” nên anh ấy quảng cáo thế này thì cái sự nghiệp chồng con của mình sẽ đi về đâu đây? Mình chỉ muốn gào lên: “EM KHÔNG PHẢI LÀ XƠƠƠ!!!...Huhuuu..."
(còn tiếp)
|
|
Bookmarks